[Báo ân] (38)

Chương 38

ヾ(´・ ・`。)ノ”

 

Thời điểm quản sự Tần phủ tiến vào thông báo đại thiếu gia Tần Yến đến Tần Liễm cơ hồ cho rằng chính mình nghe nhầm, Tần Yến đến đây?

Bởi vì mấy ngày trước trong kinh đại loạn trong phủ không ổn, Mai phu nhân vừa được giải lệnh cấm đi ra lo liệu gia sự, lúc này đang ở bên người Tần Liễm phụng dưỡng, vừa nghe lời này suýt nữa cắn phải lưỡi, Tần Yến tới làm cái gì? Lần trước hại mình còn chưa đủ thảm sao?! Mai phu nhân đem chén trà tầng tầng hướng trên bàn nhất phóng cả giận nói: “Có cái gì phải thông báo? Nói cho y, phủ chúng ta chỉ là miếu nhỏ, dung không nổi đại thần như y, y không phải vẫn nhất định không trở về sao? Hiện tại mới đến, trễ rồi!”

Phùng Toàn Tài bị bắt giam lưu đày, quản sự sau này được Tần Liễm tự mình đề đi lên, nghe vậy khó xử nhìn về phía Tần Liễm, Tần Liễm trong lòng kỳ thật cũng là chán ghét Tần Yến, mọi việc chỉ cần dính đến đại nhi tử này của hắn liền khẳng định là không tốt, năm ấy một lời không hợp khiến cho Tần Yến mang một nửa gia tài bỏ đi, năm trước chính hẳn chẳng qua khiến Mai thị thăm dò tình hình liền lại bị Tần Yến làm một phen, tin đồn lan truyền cả thành đều biết, mặt mũi bên trong toàn ném đi.

Tần Liễm có tâm muốn xa Tần Yến, chỉ xem như không có nhi tử này liền thôi, chỉ là kiêng kị bên ngoài bình phẩm so xét, nghĩ đến Tần Liễm phiền chán liếc nhìn Mai phu nhân, trong lòng vẫn là có chút tức giận, chính là phụ nhân vô tri này, được việc không đủ bại sự có thừa, không làm được tí việc nhỏ lại có thể gây nên họa lớn!

Mai phu nhân tự biết còn chưa thể đem tâm của Tần Liễm trở về, trong mắt rưng rưng nói: “Lão gia, không phải ta tâm ngoan…… ta thật sự là sợ đại thiếu gia, ta đối với y như thế nào lão gia là biết đến, năm đó hắn cùng Tư nhi còn tại trong phủ, mỗi ngày ăn ngon, mỗi quý có xiêm y, ta nơi nào không chiếu cố đến? Trong mùa đông thán, vào mùa hè băng, cái gì đều là để bọn họ dùng trước, cái gì cũng trước Trân nhi cùng Dục nhi, ta còn có chỗ nào không tận tâm? Chính là việc hôn sự năm đó phải nhân thượng, kia đều là nhóm lão gia bên ngoài thương nghị định ra đến, chẳng lẽ là ta đem Trân nhi đổi Tư nhi? Coi như là ta cố ý muốn như vậy, nếu là lão nhân mấy phủ kia không đồng ý ta còn có thể lấy thúng úp voi (một tay che trời)? Yến nhi Tư nhi giận, đem toàn bộ đổ lên người ta, người ngoài không biết, chỉ nói ta ác độc, lão gia nhưng là nhìn rõ mọi chuyện trước mắt, đều nói kế mẫu không chịu nổi, đau khổ của ta ai biết?”

Tần Liễm bị Mai phu nhân một đoạn nói làm cho lòng dịu xuống, Mai phu nhân vội vàng lại khóc nói: “Nghìn mắt ngóng trông bọn họ trở lại, ta cố vì mặt mũi lão gia, sợ bị ngoại nhân nhìn không ra gì cho nên đành tự mình đi hoà giải với tiểu bối, lại không nghĩ rằng bị Tần Yến chơi xỏ, khiến lão gia cũng chán ghét ta, ta…… ta đều là vì ai……”

Tần Liễm trong lòng biết rõ Mai phu nhân nói không hề ít sơ hở, nhưng đến cùng là nhiều năm phu thê, lạnh lùng với nàng thời gian dài như vậy, nay có bậc thang này cũng nên đi xuống, cố lung tung đáp: “Ta cũng biết ngươi không dễ dàng, mà thôi mà thôi……”

“Kia…… còn gặp Tần Yến sao?” Mai phu nhân lấy tấm khăn lau khóe mắt thấp giọng nói: “Lão gia đừng trách ta vô dụng, ta là không dám gặp.” Mai phu nhân sợ chính mình thấy Tần Yến liền không nhịn được mà sắm vai từ mẫu, nhẫn một thời gian thật vất vả đem Tần Liễm hống quay lại đến đây, Mai phu nhân ngừng công kích, tạm thời không nghĩ lại nhiều chuyện.

Tần Liễm nhướn mày, lão ta cũng không muốn gặp, chỉ là như vậy nếu để người ngoài biết được cũng không dễ nghe, mà…… lão nghe nói tân đế từng ban thưởng Tần Yến vài thứ, tuy không biết đây là có chuyện gì, nhưng con đường này vẫn là phải giữ, Tần Liễm suy nghĩ cẩn thận, không tham dự chuyện tranh trữ đoạt đích, thầm nghĩ mặc kệ về sau này ai thượng vị với chính lão đều không trở ngại, ai có thể nghĩ đến nửa đường giết ra Trình Giảo Kim đến, đúng lại là Lương vương…… Không, hiện tại phải gọi liệt đế, để liệt đế đích tử mồ côi Triều Gia đi lên đại vị, năm đó một án của Lương vương Tần Liễm hoặc nhiều hoặc ít cũng là bị liên lụy chút, lúc ấy Tần Liễm bo bo giữ mình, cũng không từng vì Nghệ phủ mà đi lại biện hộ, việc này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, Tần Liễm cũng không chắc tân đế có biết đoạn quá khứ này của lão hay không, có thể hay không trong lòng có khúc mắc.

“Lão gia……” Quản sự thấp giọng nhắc nhở nói: “Đại thiếu gia còn chờ bên đây.”

Tần Liễm trong lòng tức giận, này tính là chuyện gì! Lão tử lại bị nhi tử bắt buộc, Tần Liễm nhìn nhìn Mai phu nhân nghĩ nghĩ nói: “Theo ta cùng đi thôi, nói đến cùng ngươi là đích mẫu của y, ngươi sợ cái gì, cùng lắm thì đừng nói là được.”

Mai phu nhân không thể khảng cự, chỉ phải cùng đi.

Bên trong  bên trong Tần Yến đang tinh tế phẩm trà, Kinh Dao trong lòng run sợ, nhỏ giọng nói: “Ca ca…… ta có đem ngân châm (kim bạc), muốn hay không thử trước một lần……”

Tần Yến chống đỡ không được nở nụ cười, nói: “Ngươi cũng nếm thử trà này, trong phủ khác không có, trà này có thể xem là nhất phẩm.”

Kinh Dao chỉ phải cổ động chính mình, bưng lên đến nếm một chút, không ngọt không đắng, phẩm cũng không được gì, Kinh Dao một ngụm uốn cạn, đem chén trà đặt ở một bên gật gật đầu thấp giọng nói: “Ân, cũng…… tàm tạm.”

Nha đầu ở một bên nhìn sửng sốt, đang muốn đi lại châm thêm một tách thì bên trong Tần Liễm cùng Mai phu nhân đi ra, Tần Yến không nhanh không chậm buông chén trà đứng dậy, gật gật đầu: “Lão gia, thái thái.”

Mai phu nhân vừa nghe câu “thái thái” này mày giật giật, muốn để ý lại kiêng kị Tần Liễm, chỉ phải quay đi làm như không nghe thấy, Tần Liễm thấy Tần Yến vừa không hành lễ vừa không thỉnh an liền muốn nổi giận, sau khi trải qua kiềm chế lạnh lùng nói: “Ngươi còn biết nhà ở đâu! Ta còn nghĩ có khi ngươi quên chính mình còn có nhà đây!”

Tần Yến cười nhẹ: “Lão gia hiểu lầm, vài năm này ta chưa từng một lúc quên nơi này……” Tần Yến mắt phượng liếc nhìn về phía Mai phu nhân, chậm rãi nói: “Người trong phủ, những chuyện trước kia trong phủ…… ta không dám mảy may quên, thời thời khắc khắc luôn nhắc nhở chính mình.”

Mai phu nhân nghe lời này không biết như thế nào căng thẳng trong lòng, vò vò chiếc khăn thấp giọng nói: “Đều ngồi xuống đi.”

Mọi người theo thứ tự an vị, Tần Yến dắt tay Kinh Dao nhẹ giọng nói: “Đây là đệ đệ ta nhận, Kinh Dao, nay là chưởng quầy của Mười dặm sắc đỏ, cũng là nửa chủ nhân.” Mười dặm sắc đỏ có một nửa của y, của y đương nhiên chính là của Kinh Dao, Tần Yến tự giác nói như vậy cũng không sai.

Kinh Dao cũng chào giống Tần Yến, gật gật đầu: “Tần lão gia, Tần thái thái.”

Tần Liễm thấy gương mặt Kinh Dao còn mang theo chút non nớt trong lòng có chút nghi hoặc, đây là ông chủ? Họ Kinh, chẳng lẽ là họ hàng xa của Nghệ phủ? Bất quá vẫn là gật gật đầu, chỉ là Mai phu nhân nhìn khuôn mặt Kinh Dao cảm giác có vài phần quen thuộc, lại thật sự nhớ không ra là nơi nào gặp qua, Tần Yến hảo tâm nhắc nhở nói: “Năm ấy ta xuống Nam an táng Trần tiên sinh, từng mang về một nam hài nhi, chính là hắn.”

Mai phu nhân bừng tỉnh đại ngộ, kinh ngạc nói: “Cái kia tiểu khất cái……”

Tần Liễm liếc mắt nhìn Mai phu nhân, Mai phu nhân vội vàng câm miệng không nói, Tần Yến cười nhẹ: “Dao nhi trước kia quả thật nếm qua cơm trăm nhà, hàng ngày trải qua khổ cực, cho nên hiện tại mới có tiền đồ như vậy.”

Mai phu nhân quét mắt nhìn Kinh Dao, chỉ thấy hắn một thân cẩm bào màu đen thêu tường vân đỏ sậm, bên hông đeo Dương Chi Bạch Ngọc* ghép từ mười hai miếng ngọc bội, tóc được buộc cao cố định bằng một khối đông châu lớn khoảng bốn ngón tay được khảm dây kim khấu xuyến màu hồng, toàn thân phú quý lịch sự tao nhã, phối cùng với khuôn mặt vốn đã tinh xảo càng tỏa ra tuấn tú, Mai phu nhân trong lòng âm thầm cười lạnh, bất quá chính là nô tài mà thôi, cũng bày đặt xưng huynh gọi đệ, lại nhìn cần cổ của Kinh Dao…… Mai phu nhân hơi hơi nheo lại mắt, chính mình là hoa mắt sao? Kim Tỏa kia không phải là của Tần Yến sao?

*Dương Chi bạch ngọc: hay còn gọi là “Bạch ngọc”, “Dương Chi ngọc”, là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, cực kỳ trân quý. Dương Chi bạch ngọc đúng như cái tên, nổi tiếng với màu trắng, cùng sự tinh khiết, nếu có lẫn màu khác sẽ không được coi là Dương Chi bạch ngọc nữa.

Tần Liễm vài năm không gặp Tần Yến, lúc này trên dưới xem xem, chỉ thấy Tần Yến vóc người đã lớn, khuôn mặt anh tuấn, toàn thân không có một kiện trang sức lộng lẫy nhưng lại quý khí bức người. Tần Liễm trong lòng than nhẹ, nếu Tần Yến không có ra phủ, có hài tử như vậy ở trong phủ lo liệu gia nghiệp cũng là không tệ, Tần Liễm thấy Tần Yến không nói lời nào dành phải hỏi: “Nghĩ như thế nào trở lại? Là có chuyện gì?”

Tần Yến buông chén trà chậm rãi nói: “Từ ngày mười hai tháng ba, Gia Ân hầu muốn cùng ta hạ đính ước, lão gia tốt xấu cũng sinh dưỡng Tư nhi một thời gian, ta nên nói một tiếng.”

Mai phu nhân cố không nghĩ xa hơn, vừa nghe lời này mở to hai mắt không thể tin nói: “Gia Ân hầu?!”

Tần Liễm trong lòng cũng là kinh hãi, nhưng thấy Mai phu nhân thất thố như thế vẫn là khụ khụ một tiếng, Mai phu nhân đành phải kiềm chế xuống, nàng cũng là vừa nghe nói, tân đế cấp lão Gia Ân hầu giải oan, hạ chỉ để nhi tử độc nhất của lão Gia Ân hầu lập tước, lúc này mới mấy ngày trôi qua, Tần Yến là như thế nào cùng người ta kéo quan hệ? Mà kia thế mà lại là hầu phủ a!

Tần Yến tinh tế nhìn thần sắc phu thê Tần Liễm, cười nói: “Gia Ân hầu cùng ta vốn là đồng môn (bạn cùng trường), cũng nhau hơn một năm, tình nghĩa phi thường, mà Gia Ân hầu nhân phẩm khí chất đều thực hợp ý của ta, cũng xứng đôi với Tư nhi, ta đã đáp ứung, cho nên đến nói cho lão gia một tiếng.”

Tần Liễm trong lòng cả kinh, nghi hoặc nói: “Gia Ân hầu với ngươi đồng môn? Chuyện khi nào?”

“Thời điểm tại Lê Châu.” Tần Yến cười nhẹ: “Lão gia đương nhiên không biết.”

Tần Liễm có chút xấu hổ, cả giận nói: “Liền tính là Gia Ân hầu nhưng việc cầu hôn kia cũng nên tới tìm ta! Nếu các ngươi vẫn tại Lê Châu thì liền cho qua, nay đã hồi kinh, đại sự như vậy như thế nào không đến nói với ta? Lướt qua ta đi thương nghị với ngươi, tưởng ta chết rồi sao?! Ngươi cái đồ con bất hiếu! Nghiệp chướng!”

Tần Yến cười lạnh, y liền biết Tần Liễm sẽ nói như vậy, vừa muốn đáp lời thì Kinh Dao lạnh lùng sáp nói: “Gia Ân hầu không đến quý phủ cầu hôn, này cũng là lỗi của ca ca ta?”

Kinh Dao tương đối thủ lễ, người ngoài trước mặt trừ phi hỏi hắn trước nếu không hắn sẽ không nói nhiều, nhưng Tần Liễm một ngụm nói “bất hiếu” “nghiệp chướng” chọc giận Kinh Dao, Tần Liễm nghe vậy cứng giọng, không đợi lên tiếng thì Kinh Dao lại nói: “Ta cũng hiếu kì, quý phủ ở nơi này, như thế nào mà Hầu gia muốn nói cái gì cũng không chịu tới đây? Không bằng ta thay Tần lão gia đi hỏi một câu? Cũng sẽ vỗ bàn quát lớn hắn ta một phen giống như vậy?”

Tần Liễm trong lòng nhất đổ, lạnh lùng nói: “Đây là nhà chuyện nhà chúng ta……”

Kinh Dao gật gật đầu: “Gia Ân hầu xem ra cũng không phải là người ngoài, người một nhà, không rõ cho nên cần phải hỏi.”

Tần Liễm bị tức đến đau, Tần Yến chống đỡ không nổi nở nụ cười, tại trên đầu Kinh Dao xoa nhẹ, miễn cưỡng cười nói: “Lão gia hướng đến uy vũ, không sợ quyền quý, nhưng ta là nhát gan, không dám đi hỏi Hầu gia vì sao không nhận nhạc phụ nhạc mẫu này.”

Mai thị nghe chuyện trong chốc lát mắt đỏ còn tích tơ máu, Gia Ân hầu là nhân vật nào? Người phụ tá tân đế đi lên long ỷ, tuổi còn trẻ liền có tước vị, được Hoàng đế tự mình ban phủ đệ ban nô bộc, bao nhiêu là thể diện! Mà nghe nói Gia Ân hầu này là một công tử khôi ngô, tính tình cũng là vô cùng tốt, sau hôn sự tất nhiên hòa thuận, trọng yếu nhất là hầu gia trẻ tuổi này một thân thiết cũng không có, kia về sau còn toàn lực giúp đỡ Nhạc gia?

Mấy ngày trước đây nghe mấy thái thái các phủ trong kinh nhắc tới người này, vài thái thái kia còn nửa kín nửa hở ám chỉ cố ý kết thân , Mai phu nhân lúc ấy trong lòng còn thở dài, đáng tiếc Tần Trân sớm định thân, không thì cũng có thể cho Tần Liễm đi tìm biện pháp, nay ngược lại là chân làm hôn, đáng tiếc lại là Tần Tư!

Tần Liễm bị Tần Yến khí thẳng thở, uấn cả giận nói: “Không cần lấy Gia Ân hầu đến áp ta! Ta một đời thanh thanh bạch bạch, dựa vào chính mình đứng ở vị trí hiện tại, mà tranh trữ một chuyện ta cũng không dính phần nào, muốn tìm của ta không phải việc khó khăn!”

Tần Yến nhịn không được nở nụ cười: “Dựa vào chính mình đứng ở vị trí hiện tại? Ha ha…… một nhà ngoại tổ của ta vài ngày nữa liền muốn vào kinh, loại lời nói này, lão gia cùng ngoại tổ mẫu với cữu cữu ta nói đi.”

Tần Liễm nhất thời nghẹn lời, lập tức trong lòng tăng thêm xấu hổ, chộp lấy chén trà đến liền uống, Mai phu nhân vội vàng ngăn cản khuyên nhủ: “Lão gia bớt sinh khí……” Mai phu nhân trong lòng lại vừa giận, quay đầu đối Tần Yến trách mắng: “Đại thiếu gia sao nói vậy! Là muốn tức chết phụ thân ngươi sao? Ngươi không phải nói hôn sự của Tần Tư sao? Được rồi, lão gia cùng ta đã biết! Gia Ân hầu quả thật kiên cường, bị ngươi làm mù quáng đi, lại không tự chính mình đến Nhạc gia, đi a, ngày sau hắn cũng cần phải vào triều, đến cho mọi người nhìn xem việc này có bao nhiêu khó coi, không có tới Nhạc gia, không đề một chữ liền đem người nâng đi, này nơi nào là kết thân?! Rõ ràng là tằng tịu với nhau!”

Tần Yến mặt lạnh buốt, Tần Liễm không đập hắn trước tạp, Tần Yến lấy một chén trà liền ném qua, “ba” một tiếng nước trà vương vãi, Mai phu nhân bị hoảng sợ, Tần Yến âm thanh lạnh lùng nói: “‘Tằng tịu với nhau’? Ha ha…… hôm nay ta đem lời này nhớ kĩ, ngày sau chỉ riêng hai chữ này thôi ta cũng có thể khiến ngươi chịu không nổi.”

Kinh Dao cùng Tần Tư ở chung nhiều năm cũng sớm có tình nghĩa, nghe Mai phu nhân miệng không sạch sẽ cũng phẫn nộ, thấp giọng nói: “Hoành đại ca là muốn thỉnh chỉ tứ hôn, Tần thái thái thật lớn mật, dám nói Hoàng đế tứ hôn là ‘tằng tịu với nhau’, tốt, những lời này ta cũng nhớ kỹ.”

Mai phu nhân nghe vậy bị dọa trắng mặt, Tần Yến cười lạnh một tiếng: “Tốt, nên nói ta đã nói, ta hảo tâm mà nói một tiếng chuyện của Tần Tư, lại bị lão gia thái thái mắng to ở đây là ‘tằng tịu với nhau’, ta cũng không có biện pháp, cũng không thể bởi vì sợ lão gia thái thái mất hứng mà cả gan kháng chỉ, chỉ đành phải khiến chuyện hôn sự này cách xa phủ bên này một chút, để khỏi tự rước lấy nhục!”

“Ít đổi trắng thay đen!” Tần Liễm bị tức muốn tắt thở, lão gần như minh bạch, Tần Yến một chuyến này là cố ý, vì nháo một trận, liền danh chính ngôn thuận cùng người ngoài nói là chính lão không thích này việc hôn nhân cho nên nháo thành như vậy, Tần Liễm một bên trách mình vì mắc bẫy một bên giận dữ Tần Yến gian trá, chụp bàn cả giận nói: “Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ! uổng công ngươi đọc sách mấy năm nay, lời nói của Thánh Nhân vào bụng ngươi đều thành cẩu ngôn đúng không?!”

*Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ (Muốn treo cổ con chó của mình thì trước tiên nói là nó điên): Muốn vu hại người khác, lo gì không có chứng cứ.

Tần Yến mục đích đạt được, lười nghe Tần Liễm sủa to, lạnh lùng cười: “Ta vốn là tiểu nhân, như thế nào?” Nói nắm tay Kinh Dao liền muốn đi ra ngoài, khi bước ra cửa Tần Yến quay lại nói đến thản nhiên: “Lão gia, thái thái…… chuyện năm đó đoạt hôn nhân của Tần Tư, còn muốn đem nàng đẩy vào trong hố lửa, sau đó lúc đem huynh muội chúng ta đuổi ra khỏi nhà, không nghĩ tới còn có ngày hôm nay đi?”

Tần Liễm siết chặt nắm tay, lúc ấy lão thầm nghĩ cuộc đời Tần Yến Tần Tư đại khái cũng sẽ phí hoài tại Lê Châu, như thế chính mình mắt không thấy tâm không phiền cũng tốt, nơi nào nghĩ đến bọn họ còn có ngày trở lại kinh thành? Nếu là biết Tần Tư về sau có thể gả vào Hầu phủ lão đương nhiên cũng sẽ không đối xử với nàng như vậy, chỉ là lúc này nói cái gì cũng đã trễ, Tần Liễm ngạnh cổ âm thanh lạnh lùng nói: “Yến nhi, ngươi năm nay liền muốn làm quan, không có ta nâng đỡ, không có tiếng hiếu thuận, chỉ dựa vào Gia Ân hầu…… ha ha, ngươi cho rằng hành tẩu quan trường là dễ dàng như vậy sao?”

Tần Yến cười: “Còn có một câu quên cùng lão gia nói, không chỉ Gia Ân hầu là đồng môn với ta, kim thượng cũng như vậy.” Tần Yến nói xong lời này lôi kéo tay Kinh Dao chậm rãi đi, lưu lại Tần Liễm cùng Mai phu nhân cùng suy sụp ngã ngồi tại trên ghế.

1 bình luận về “[Báo ân] (38)

Nhắn gửi yêu thương ( *´▽`*)